CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI TRANG TTĐT TRUNG TÂM VĂN HÓA - THỂ THAO VÀ TRUYỀN THANH - TRUYỀN HÌNH HUYỆN ĐẠI LỘC

Hôm nay:25/11/2024

Những ngày cuối năm

Cảm giác tết rộn ràng nhất với tôi là những ngày cuối năm cận kề với nhiều xúc cảm...

Trong ký ức của tôi, ngoài mai, hoa tết phải là thược dược, lay ơn, cúc. Trước tết khoảng hai tháng, anh tôi hì hụi đúc chậu trồng hoa thược dược. Để rồi chị em tôi sáng nào cũng trông hoa, hồi hộp không biết có nở đúng ngày mồng một hay không. Trong gió se lạnh, những búp hoa hé nụ chừng như làm ấm tâm trạng trẻ nít, thơ ngây.

Ngày cuối năm, trên chiếc xe đạp mẹ chở về một bó lay ơn vườn cùng vài bụi cúc. Mẹ dặn tôi ra sau bàn thờ cẩn thận đem chiếc bình to bằng gốm rửa sạch, cắm bó lay ơn hồng vào. Cảm giác sung sướng khi gỡ bỏ từng chiếc lá sâu, chỉnh sửa cành hoa như những bàn tay vươn lên đón nắng. Trên bàn thờ, bình hoa cúc đỏ, trắng khiến không gian ấm áp hơn. Không biết những loài hoa ấy có giá rẻ hơn so với hoa hồng, hoa ly hay vì hợp với sở thích của mẹ, nhưng tết nào trong nhà tôi đều hiện diện loài hoa “truyền thống” ấy. Đến nỗi, nó đã trở thành thói quen trong cách chọn hoa tết của tôi sau này.

Ngày cuối năm, gió chừng như se sắt hơn, để níu chân người chậm hơn một chút trong tấp nập tàu xe. Cảm giác chừng như mọi sự chuẩn bị vẫn chưa đủ. Tôi được chị phân công quét dọn nhà cửa, lau chùi ly tách. Gần đến giao thừa, tôi còn chưa ưng ý, phải cầm chổi quét sân thêm lần nữa mới yên tâm. Vì sáng mồng một không được quét nhà, múc nước như lời mẹ dặn.

Ngày cuối năm, thích nhất là được “tắm tất niên” để đón chào năm mới nhiều may mắn. Dù bận rộn mấy, mẹ cũng tranh thủ hái mớ lá chanh, lá sả nấu một nồi nước thật to để chị em tôi tắm. “Tắm tất niên” nên việc kỳ cọ cũng phải kỹ hơn ngày thường, đứa nào bẩn đất ắt sẽ bị mẹ cốc đầu đau điếng. Cái mùi thơm ấu thơ ấy vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ, trong khói nước mù mịt.

Trong ký ức tôi, chưa có chiếc mũ nào đẹp hơn chiếc mũ len mẹ mua đội tết năm ấy. Tôi đã phải ỷ vào lợi thế “em út” để giành với chị và ngắm nghía cả ngày không biết chán. Bây giờ mỗi lần nhắc lại, chị tôi vẫn còn ấm ức. Cảm giác chờ đợi sang ngày mới để mặc đồ tết vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Để rồi giấc ngủ chập chờn trong tiếng pháo đì đùng mà mắt không thể nào mở ra được đón giao thừa.

Cái sân đất quét mãi vẫn không sạch. Đôi tay kỳ cọ mãi vẫn không thấy trắng trẻo. Đợi mãi vẫn không đến giao thừa để ngày mai mặc áo mới… Những ngày cuối năm ấu thơ giản dị mà hạnh phúc.

 TÂY BÌNH

Tin mới đăng

Xem nhiều nhất